Friday, February 28, 2014

Chuyện phiếm.....Tôi bán cái mộ của tôi

 A class action suit, filed in September 2009, alleges Edenâ��s management ordered its workers to disturb existing graves in order to fit new coffins in tight spaces.

 
Chuyện Cấm Cười - Theo Bùi Bảo Trúc/Chí Linh Thời Mới


Thỉnh thoảng, trong những trang rao vặt có vài lời rao rất kỳ lạ. Nhưng có lẽ không một lời rao nào lại nổi da gà như lời rao dưới đây trên một tờ báo Việt Ngữ.

Những lần trước, là lời rao bán hai lô đất, chủ muốn bán lại giá rẻ. Đọc là thấy ngay có chuyện bất ổn ở trong. Chủ của hai lô đất có thể đã có những hứa hẹn, những cam kết với một người nào đó. Nhưng cục diện thay đổi, những cam kết đó không thể thực hiện được nữa. Một người đã có những cam kết mới khác, không lẽ giữ khư khư hai lô đất trong khi nhu cầu chỉ có một. Bán là phải. Đi chỗ khác để khỏi bận tâm ai sẽ nằm cạnh nữa là điều hợp lý.

Một lần, người rao viết rõ là muốn bán vì không cần nữa. Đọc xong tôi chỉ muốn liên lạc ngay, nhưng không để mua lô đất ấy, mà để hỏi tại sao người có lô đất đó không cần nữa. Ông hay bà chủ lô đất đã tìm ra bí quyết sống để sống lâu bất tận?

Lại có lời rao bán nhiều lô đất. Nhiều là bao nhiêu? Hai (2) là con số thông thường và dễ hiểu. Nhưng ba, bốn, năm thì tại sao lại mua nhiều như thế? Chẳng lẽ mua trước, để dành dùng dần cho con, cháu? Vì khi nhìn mấy đứa con rồi chạy vội ra nghĩa trang mua năm bẩy lô đất, định bụng đứa này ở đây, đứa kia ở đó, thỉnh thoảng muốn mè nheo chúng thì có thể khều chân bọn nó để đánh thức chúng dậy mà nghe giảng mo-ran? Cha mẹ gì mà kỳ thế? Nhìn mấy đứa con là nghĩ ngay ra chỗ để chôn chúng.

Nếu không phải là con thì là ai? Chẳng lẽ để cho các mối tình đầu số một, mối tình đầu số hai, mối tình đầu số ba, mối tình đầu số bốn ư?

Nhưng lời rao vặt trong tờ báo Việt Ngữ tôi đang cầm trên tay mới là kỳ lạ nhất.

Xin thay đổi nơi chốn và số điện thoại để tôn trọng người trong cuộc. Đoạn lời rao như thế này: 

"Tôi có mộ ở Rosehill, ai cần tôi nhường lại L/L. 714 -XXX-XXXX."

Đây không phải là lời rao bán đất nghĩa trang như những quảng cáo khác. Mộ là cái mã, đã có có xác chết ở dưới, đất đã được lấp lại. Lời rao cho biết người có mộ ở Rosehill. Nghĩa là người rao bán đã nằm trong mộ rồi.

Tôi có mộ ở Rosehill, nghĩa là mộ của tôi ở Rosehill. Tôi bán cái mộ của tôi ở Rosehill.

Ai đã xuống dưới ấy nằm rồi mà còn rao bán nơi mình đang nằm? Có người mua thì chuyện gì sẽ xảy ra? Người dưới mộ sẽ tự dọn đi chỗ khác?

Trời cuối thu rồi em ở đây?

Nằm trong đất lạnh chắc em sầu

Thu ơi đánh thức hồn ma dậy

Ta muốn vào thăm nấm mộ sâu (Đinh Hùng)

Vậy ra ông Đinh Hùng có làm được việc ghé thăm nàng? Nhưng ghé lại gọi cửa vào thăm xem tình trạng như thế nào thì chắc không phải là việc nhà thơ họ Đinh đã làm. Phiền lắm.

Tưởng tượng gõ cửa, một tiếng hú rợn tóc gáy vọng từ dưới lên, rồi một tiếng cười lộng óc mời vào nhờ...thế chỗ cho người ở dưới dọn đi Las Vegas chơi cho vui thì làm sao.

Phải nhờ chuyên viên địa ốc, nộp đơn làm cái "lôn", được cho mượn cái "lôn í dì" (loan easy?) rồi mới tính tiếp được. Nhưng trước tiên, phải có nhu cầu cái đã. Lời rao nói rõ "ai cần tôi nhường lại."

Mà nhu cầu thì hiện nay chưa có. Vẫn còn chơi trò tham sinh, úy tử lắm. Thế nên, đọc xong cái quãng cáo cũng không cầm điện thoại lên gọi  hỏi thăm làm gì.

 

Friday, February 21, 2014

Bia ôm thác loạn ở Sài Gòn


 d

Chuyện Cấm Cười - Theo VnExpress

 

Màn hình tivi vụt tắt, âm thanh cuồng loạn nổi lên. Trong hơi men chếnh choáng, các nữ tiếp viên leo lên bàn gỗ rộng chừng 6 m2 nhảy bốc lửa, lắc múa đủ tư thế kích dục và lần lượt cởi bỏ trang phục.

 

Cảnh thác loạn không phải là hiếm tại hàng loạt nhà hàng, quán ăn trong khu vực này. Từ những màn biểu diễn thoát y, tắm bia, rồi dùng chỗ kín để khui bia, bắn súng... cho đến hành lạc tại chỗ đều có. Thậm chí có chuỗi nhà hàng, karaoke tự nhận mình là “tập đoàn” với 12 điểm phục vụ...
Ngôi nhà mặt tiền treo biển Công ty TNHH Dịch vụ L.M.D. nếu nhìn bề ngoài ít ai biết được đây là quán ăn có karaoke. Ngoài khu vực để xe, tầng trệt còn có quầy tiếp tân. Đi qua nhóm bảo vệ và lớp cửa phía cuối tầng trệt với khung cảnh nhếch nhác như một nhà kho trống rỗng, cũ kỹ, nhưng trên lầu là thế giới khác hẳn.
Dù mới đến đây lần đầu nhưng do anh bạn quen biết liên lạc qua điện thoại đặt phòng trước nên vừa bước xuống xe, khách đã thấy quản lý tay bắt mặt mừng. Khách được dẫn vào một phòng rộng khoảng 16 m2. Giữa phòng là chiếc bàn gỗ lớn rộng khoảng 6 m2, 3 dãy ghế nệm xếp hình chữ U ôm sát tường, mặt tường còn lại là chiếc tivi màn hình phẳng và 2 loa công suất lớn.
Khách đến, các tiếp viên liền đưa micro và điều khiển từ xa. Còn dàn karaoke vi tính được ngầm hóa trong một khoang bí mật, hơn chục cô ăn mặc mát mẻ bước vào, sắp một hàng dài chắn trước màn hình tivi. Sau khi nhận 500.000 đồng tiền bo mở màn, người quản lý ra dấu cho các em lần lượt lột tấm vải nửa áo, nửa khăn đang quàng hờ hững để khách sờ nắn lựa chọn.
d
Được khách bo nhiều tiền, tiếp viên chiều tới bến.
“Ở đây tụi em được bảo kê hết rồi, anh yên tâm đi. Tập đoàn chúng em có 12 cơ sở, đều trên quận Bình Thạnh hết. Tụi em làm ở đây nhiều năm rồi mà. Các anh cứ việc tới Z, tụi em bao sân”, người quản lý cho hay. Thấy khách còn lưỡng lự, anh ta trấn an: “Trong thời gian cao điểm khi các quán khác bị đánh cho bật sới, tụi em vẫn hoạt động bình thường thì các anh biết lực của tập đoàn mạnh thế nào. Anh nào có nhu cầu cứ lên lầu, có phòng riêng để vui vẻ”.
Sau khi khách lựa chọn “đào”, số còn lại lui ra. Các “đào” sà vào lòng khách như đã thân thiện từ lâu. Màn chào hỏi đầu tiên là cho tay đi “du lịch” khắp người khách, nhất là chỗ nhạy cảm. Mục đích nhằm thăm dò mức độ ăn chơi cũng như kiểm tra khách có thủ hàng nóng hay không. 
Thường sau màn dạo đầu các em sẽ được bo 100.000 đồng, còn muốn các em “hết mình” phải bo 500.000 đồng/lần.
Qua màn chào hỏi, các em liên tục khui bia. Nhóm khách có 5 người mà chỉ trong 10 phút đã hết 2 thùng bia “ken” và bao nhiêu thức ăn nhanh trên bàn đều được các cô lột ra khỏi vỏ. Do một lon bia được tính giá 45.000 đồng, thức ăn với giá cắt cổ nên quản lý chỉ đạo phải tranh thủ làm mọi thủ thuật để khách trả tiền càng nhiều càng tốt. Tiếp đó các em ra ngoài cởi hết nội y, chỉ còn lại chiếc váy dây cũn cỡn, chỉ cần đụng nhẹ là “trần như nhộng”. Lúc đó cả “đào” và khách bỏ lửng những bài nhạc du dương để hát bằng… tay.
Tại quán Q.T. trên đường Lê Quang Định, quán không tên trên đường Nơ Trang Long và một dãy liên hoàn trên đường Bùi Đình Túy, khách đều nhận được cam kết “sẽ chu đáo”. Các quán ở đây có số lượng tiếp viên ra chào khách khá lớn, khoảng 30-60. Trong một căn phòng trên lầu, gần chục nữ tiếp viên mặc đồ 2 mảnh cũn cỡn, õng ẹo tiếp bia rượu, thức ăn cho nhóm.
Sau chục phút làm quen với khách, nữ tiếp viên không ngại ngần cởi luôn quần chíp và áo ngực, chỉ để lại mảnh vải khoác hờ trên người đầy khiêu khích. Thỉnh thoảng, cô ta cố tình để phần nhạy cảm nhất chà lên người khách như mời gọi. Cứ thế, khách và tiếp viên vừa ôm ấp, mặc từng bản karaoke trôi đi không lời. Khi hơi men đã lừng xừng, quản lý các phòng đều hỏi khách có muốn đổi nhạc (thoát y biểu diễn) hay không. Nếu đồng ý, quản lý sẽ ra ngoài đổi nhạc nhưng khách phải nhớ gửi tiền bo anh ta.
Tại quán không tên trên đường Nơ Trang Long (quận Bình Thạnh), nhìn mặt tiền như 2 căn nhà khác nhau. Một bên cho thuê bán cà phê dưới trệt. Nhưng cả 2 căn đều thông nhau bằng các lỗ nhỏ ở chân cầu thang, để lỡ có động thì trong quán bia ôm này không còn một nhân viên, còn căn bên cạnh thì cửa khóa ngoài như không có chủ ở nhà.
Tại đây, sau khi nhận tiền bo từ khách, quản lý chỉ đạo nhân viên phục vụ hết mình. Nữ tiếp viên trang điểm đậm ngồi tọt vào lòng khách. Những câu chuyện tục tĩu liên tục vang lên. Miệng nói, tay cô gái mơn trớn khách và thích thú để tay khách “đi du lịch” khắp cơ thể mình. Bên cạnh, các em gái khác lắc lư cùng khách theo điệu nhạc. Vừa ca hát, tiếp viên vừa tiếp cận bằng những động tác khêu gợi và không quên bật bia tanh tách thử khả năng bia rượu của khách.
Rượu càng nhiều, tiền bo càng nhiều thì tỷ lệ nghịch là quần áo trên người nữ tiếp viên vốn đã “nghèo” càng “nghèo” hơn. Đó cũng là lúc cuộc thi “bưởi to, bưởi đẹp”, thi “bánh bao”, “bánh da heo”… giữa các tiếp viên, thực chất là các màn khoe hàng, tung hứng nối dài khiêu khích khách.
Cao trào, màn hình tivi tắt cái rụp. Âm thanh cuồng loạn như trong quầy bar nổi lên. Quên đi phương tiện là karaoke, giờ đây tất cả chỉ tập trung vào chiếc bàn giữa phòng. Trong hơi men chếnh choáng, các nữ tiếp viên leo hẳn lên bàn gỗ rộng chừng 6 m2 nhảy bốc lửa. Trước sự mời chào khiêu khích của các em, khách bắt đầu nhét tiền liên tục vào người tiếp viên để trút bỏ lần lượt trang phục.
Tiền nhét vào áo, áo rơi; nhét vào quần, quần rơi. Khi đã cởi bỏ toàn bộ, các nữ tiếp viên càng uốn éo lắc múa đủ mọi tư thế kích dục. Bia chai dù không ai uống cũng được đưa ra hàng loạt. 3 tiếp viên qua màn thoát y nhún nhảy thì đến tiết mục khui bia bằng chỗ kín. Hàng chục chai bia được sắp hàng dài và các “đào” bắt đầu khui bia một cách thuần thục. Khui bao nhiêu chai thì số tiền bo 200.000 đồng tương ứng được nhét trên miệng chai bia được khui.
d
Hóa đơn tính tiền tại quán L.M.D. 
Từng thùng bia liên tiếp được mang vào, mỗi lượt hàng chục lon bia được khui sẵn đặt dọc theo mép bàn. Vừa uốn éo, các nữ tiếp viên vừa lấy bia tưới khắp người. Bia tràn khắp phòng. Vỏ bia quăng ngổn ngang dưới gầm bàn. Được “tiếp sức” bằng mấy tờ tiền polymer, các nữ tiếp viên liền nhét cả cục đá lạnh và xúc xích vào người rồi cong người lại, “bắn” vào đích là các vỏ lon bia đã được nhét tiền trên miệng, trong tiếng reo hò phấn khích của khách.
Chiêu trò mua vui thác loạn giúp tiêu thụ một lượng bia khủng của nhà hàng. Đi 4 quán, nhóm khách phải chi đến 60 triệu đồng để xem phần múa thoát y. Trong đó, màn chưa đầy 30 phút thoát y biểu diễn tại Công ty TNHH Dịch vụ L.M.D (đường Nguyễn Văn Đậu) đã tiêu thụ gần 5 triệu đồng tiền bia (118 lon và chai).

Sunday, February 2, 2014

Chuyện của một cặp mông


    Theo Song Thao    
 
       Ông dân biểu đảng cộng hòa, tiểu bang Wisconsin, Jim Sensenbrenner bỗng dưng nổi tiếng, tại hạ không mang quốc tịch Mỹ nên không biết ông đã đành, nhưng rất nhiều người đồng hương của ông cũng chẳng thèm biết ông là cha căng, chú kiết  nào. Vậy từ tháng 12 vừa qua, ông già 68 tuổi này được báo chí nhắc nhở đến liên miên. Cái quỉ gì đã công kênh tên tuổi ông lên như vậy?  Đó chính là " cặp mông " của đệ nhất phu nhân Michelle Obama.

         Cái sỗ sàng của vòng số 3 của bà Michelle thì ai cũng biết. Tại hạ đã được coi tấm hình rất đẹp trên báo chí Mỹ, chụp từ phía sau lưng của ba bà quyền thế. Chú thích bên dưới bức hình.. ghi như sau: " từ trái qua phải : 

Công Chúa Letizia của Tây Ban Nha, Đệ nhất phu nhân Pháp Carla Bruni và yep, bạn có thể đoán được ".

Chẳng cần phải đoán, nhìn vào biết liền, tuy là nhìn từ phía sau, đó là bà hàng xóm chung giường của đương kim Tổng thống Mỹ. Vậy là thiên hạ đã biết tõng... về kích thước hỗn hào của cái chỗ để ngồi của bà Michelle. Ai cũng biết, nhưng dân chúng và báo chí chỉ im lặng ...cười và cùng ngắm với nhau.

Nhưng ngài dân biểu Sensenbrenner thì không những chỉ ngắm mà còn nói oang oang... ra. Người ta cười ông dại. Nhưng biết thế nào là dại, thế nào là ngu.... Đang mùa bầu cử, mấy ông dân biểu, muốn kiếm phiếu, thường phải chơi nổi, để tên tuổi của họ, được cử tri nhớ tới, mà thí cho tí phiếu, ngài dân biểu của tiểu bang Wisconsin cũng vậy, đã cố ý bám vào cái mông của bà Michelle, để đu lên cho cao hơn người khác. Nếu vậy, thì chàng đã chọn đúng chỗ để bám.

Vì đây là một cặp mông có gang, có thép, vững chải biết nhường nào, chẳng bao giờ sợ té, cái chỗ để ngồi, của đệ nhất phu nhân nước Mỹ, là một cái nền vững chắc cho chiếc ghế Tổng thống của ông Obama. Tại hạ cũng cho rằng: Là nhờ cái bàn tọa thuộc loại xịn này, mà cái chức Tổng thống của ông Obama sẽ vững như bàn thạch trong kỳ bầu cử sắp tới!.

          Vậy mà ngài dân biểu Sensenbrenner cứ nhắc đi, nhắc lại mãi mần chi. Trong một buổi bán bazaar từ thiện của nhà thờ St.Aidan's Episcopal Church ở Hartford, ngài dân biểu lại tiếp tục nói oang oang với các chức sắc trong nhà thờ, về cái hậu phương to lớn của bà Michelle. Một chức sắc, bà Ann Marsh-Meighs, đã nói, chính tai bà ta đã nghe thấy lời phê bình của ngài dân biểu, khi chàng đề cập tới nổ lực của bà Michelle để chống lại bệnh phì nộn của trẻ em. Cuối cùng, ngài dân biểu bồi thêm một câu: "hãy nhìn vào cái mông bự của bà ta". Chưa hết, mấy ngày sau, chàng hẵn vẫn còn say mông, giữa phi trường Reagan, trong khu chờ đợi của hãng Delta, ngài dân biểu lại tiếp tục bô..bô trên cái phôn cầm tay về cùng một chủ đề "Mông bự" MediaBistro thuật lại nguyên con như sau: "Bà ta dạy người khác cách ăn uống đúng cách, trong khi chính bà ta lại có cái mông quá khổ ". Như vậy, ngài dân biểu không nhỡ miệng, mà là cố ý dùng cặp mông của bà Michelle để đu người của chàng lên cao.

Chiến thuật này có thể nói là: "ngài dân biểu nhìn xuống thấp để dễ nhô lên cao! Đạt được mục tiêu rồi từ từ sẽ nói xin lỗi, đằng nào thì ngài cũng đã có lợi, khi cố ý đánh bóng tên tuổi của chàng và bị những cái nhìn khinh bỉ của thiên hạ có làm cho lu mờ đi chút đỉnh. 

         "Với những người làm chính trị, họ có thể bất chấp thủ đoạn để ngoi lên". Còn nếu ở cương vị một người đàn ông, ngài dân biểu Sensenbrenner là một người bình thường, nhìn vào một người khác phái, các ông thường nhìn vào 3 khu vực trên thân thể của một phụ nữ, đã được chia thành 3 vòng đánh số từ 1 đến 3. Ba vòng có số đàng hoàng này là những vòng nào, thì phái mày râu đã thuộc nằm lòng chẳng cần phải khai báo ra đây mần chi. Ngày nay, các chàng còn phong "vòng" cho một điểm khác, đó là vòng số 4. Cái vòng này còn mới quá, chắc nhiều chàng còn chưa kịp cập nhật, nên tại hạ xin phép nói ra cho rồi, đó là cặp đùi.

         Cả bốn vòng đều bắt mắt các ông. Nhưng vòng số 3 coi bộ trội hơn cả. Nếu các ông có "chôn mắt vào vòng này thì cũng là thuận theo ý trời mà thôi. Trời sinh ra cơ thể gợi cảm của phụ nữ, là có ý mời gọi các ông chăm chú ngó vào, để đôi bên làm tròn vai trò quan trọng, là sinh sản và truyền giống của loài người.

Trong 4 vòng hấp dẫn trên, thì vòng mông ăn trùm, nhưng đã là con người, thì cứ chín chàng lại có đến mười ý, có chàng thích nhất vòng 1, có ông lại yêu vòng 2, cũng có chàng lại chỉ mê cái vòng có con số 3.

Thế nhưng trong 4 cái vòng trên thân thể của phụ nữ, thì có hai vòng ăn khách nhất. Đó là vòng số 1 và vòng số 3. Tại hạ đã làm một cuộc thăm dò nho nhỏ trong vòng thân mật với các người bạn của tại hạ, nhưng chỉ dám hỏi thăm những chàng thích ham hố thôi, cũng may nhóm này, lại có số đông nhất trong đám bạn của tại hạ, có một điều đặc biệt là các người bạn này lại là loại dứt khoát, nói một là một, không bao giờ do dự hay ỡm ờ. Vậy mà, hỏi tới chuyện  chọn xem cái vòng nào hấp dẫn nhất ..? thì các chàng cứ ú ớ, như học trò không thuộc bài.

Cuối cùng các chàng cho biết, với nét mặt hết sức bối rối, hích tuốt cả 4 vòng! Thấy kết quả cuộc thăm dò đã trở thành rất "ba phải", tại hạ đành phải chế ra một câu hỏi phụ: "khi nhìn ...thì sẽ nhìn vào vòng nào lâu hơn, kết quả rất đáng khích lệ, các chàng cho biết: "là nhìn vào vòng số 3 lâu hơn".

Thật là thắc mắc quá đi chứ! Tại sao lại như vậy? Lý do rất đồng nhất : Ngắm lén từ phía sau, ít ốt dột hơn, vì không sợ bị đương sự bắt gặp. Và thế là tại hạ đã hiểu ra chuyện ngay, cái gì len lén, thì lại hay sợ bị bắt quả tang đang nhìn ngắm....!

         Đấy là nói về những người thích chiêm ngưỡng cái vòng số 3, còn phái đẹp, những người sở hữu cái vòng ba đáng yêu ấy thì sao?

  



                         Dân biểu Jim Sensenbrenner

         Vậy thì các sở hữu chủ của cái vòng số 3, làm bận đôi mắt của các đấng mày râu thì nghĩ thế nào về cái chỗ để ngồi của mình? Thường thường, thì phái đẹp cũng biết rằng, đây là một điểm nhấn nổi bật của riêng họ và rất cần phải nên o bế và quan tâm một cách đúng mức, dĩ nhiên không nàng nào muốn khu vực này phẳng phiu như vùng đồng bằng, vừa làm nản chí anh hùng, vừa khó mặc quần jean. Nhưng cứ sừng sững như sản phẫm của đệ nhất phu nhân Michelle Obama thì cũng hơi bất tiện. Nhất là khi phải cưỡi máy bay, hoặc khi muốn đi thăm cái phòng nho nhỏ, thì muôn phần bất tiện.

      Lối đi giữa hai hàng ghế trên máy bay, thường chỉ đủ len chân, chỉ sợ những bước đi núng nính làm cái vòng quá khổ có thể phá hư hàng ghế hai bên. Tại hạ đã có đầy kinh nghiệm về cái sự bất tiện này.

     Trước kia khi đi máy bay, tại hạ thường chọn chỗ ngồi sát cửa sổ để tiện cho việc ngắm trời trăng, mây nước hay xem máy bay lên xuống. Nay, chán nhìn phong cảnh, lại thêm cái tuổi hay lai vãng tới cái căn phòng nho nhỏ nhưng rất cần thiết, nên đành phải chọn chỗ ngồi, sát đường đi cho tiện việc sổ sách, thế nên, nhiều lúc gặp nạn mông tặc, tay và vai, đôi khi cả mặt mũi cứ bị mông tặc tấn công ráo riết.

     Cũng may là tạo hóa không gài tí xương nào vào phần nạc này, nên mặt mũi tay chân của tại hạ mới còn y nguyên chưa bị sức mẻ chi. Vì thế, quí bà, quý cô nào cũng mơ cái chỗ để ngồi của mình vun vun như của cô ca sĩ Jennifer Lopez. Ngặt nỗi, tạo hoá chẳng thể tạo ra được nhiều Jennifer Lopez vì ngài là nghệ sĩ, không muốn nặn đi nặn lại một thứ làm mất tính sáng tạo.

        Sự gì con tạo không làm, thì con người sẽ làm, đó là nhiệm vụ của những chuyên viên sửa sắc đẹp.

      Đó là nói về những tiến bộ của thời bây giờ. Thời xưa, muốn có cái bàn tọa coi được, thì các cô chỉ có mỗi một cách gia tăng nó bằng một  miếng cao su.

Cao su là một chất mềm mềm rất giống phần mỡ màng này của con người, nên rất thích hợp để độn mông. Những chàng trai tinh nghịch thời đó, nay là những ông bạn già của tại hạ, dĩ nhiên khi ngắm hai quả đồi phía sau của các nàng mà thả hồn suy tư, suy tư một hồi thì biến thành tò mò, cái thứ muôn phần hấp dẫn trước mặt là sản phẩm của tạo hoá, hay của ông Nguyễn Đình Q?

       Ông Nguyễn Đình Q. Bỗng nhiên bị dính vào, là vì hồi đó, ông nổi tiếng có nhiều đồn điền cao su. Vậy là đám thanh niên vốn thừa máu tinh nghịch đã nghịch tính nhét ông vô. Muốn biết sự thật phần hậu phương phì nhiêu này, tất nhiên phải đặt tay vào, nhưng nếu muốn thám hiểm bằng tay thì rất dễ bị các thầy phúlít mang về bót..nên phải nghĩ ra một dụng cụ thám sát. Đó là chiếc kim, mấy ông tò mò này tò tò theo sau các nàng giả vờ như theo tán tĩnh, rồi chờ cho tới lúc thuận tiện, bèn dí cây kim vào các hậu phương khả nghi. Nếu người đẹp vẫn tỉnh bơ như không là có ông Nguyễn Đình Q. nằm vùng, nếu nàng giật mình quay lại, thì hãy lo mà tẩu thoát cho lẹ, gặp đúng thứ đồ xịn rồi đó!

         Ngày nay ông Nguyễn Đình Q. đã ra người thiên cổ, phía sau của các bà các cô cũng đã được giải thoát. Độn tí cao su, đã trở thành chuyện xưa tích cũ. Mấy chàng thanh niên thuở đó, tuy nay râu tóc đã thay màu, nhưng tấm lòng ngưỡng mộ thứ mà cô nàng Jennifer Lopez hớp hồn thiên hạ vẫn còn nguyên. Còn các nàng không được bằng cô ca sĩ này, thì vẫn hy vọng vun quén cho cái vòng ba thêm phần hấp dẫn và nổi bật.

         Mông nở như thứ của bà Michelle Obama không có liên quan gì tới thẩm mỹ. Nhưng nó cứ chọc vào mắt người khác, đó là thứ thiệt không bao giờ sửa chữa. Ông Obama cũng không bao giờ đề cập tới việc này, nhưng ai cũng nghĩ như thế. Nó quá vẩu không còn chỗ cho các chuyên viên sửa sắc đẹp. Không thẩm mỹ, nhưng chắc là mạnh khỏe. Điều này đã được y học công nhận. Một cái bàn tọa lớn, là bằng chứng của sự dồi dào sức khỏe.

        Các cuộc nghiên cứu gần đây cũng cho thấy, nhiều mỡ ở vòng  bụng dường như làm tăng nguy cơ mắc bệnh tim mạch, đột quị và tiểu đường, nhưng nhiều mỡ ở vòng số 3 và đùi lại hạ thấp nguy cơ đó.

         Có một cuộc thí nghiệm. Tình nguyện viên gồm 28 người cả hai phái. Cuộc thí nghiệm diễn ra trong 8 tuần lễ. Họ được cho ăn uống thả dàn..để xem mỡ tích lũy như thế nào trong cơ thể của họ.

          Nhóm nghiên cứu đã đo lượng mỡ trong cơ thể của họ, trước và sau khi được vỗ béo. Kết quả cho thấy trung bình mỗi người tăng thêm khoảng hai ký rưởi mỡ, ở phần thân trên và một ký rưỡi mỡ ở phần thân dưới.

         Theo trang mạng myhealthnewsdaily.com thì sự khác biệt về số mỡ tích tụ là: các tế bào mỡ quanh bụng và tim phình to ra, nhưng không tăng về số lượng nên chúng trở thành "kho" mỡ không lành mạnh. Ngược lại, ở vùng hông, số tế bào mỡ tăng lên, nhưng các tế bào mỡ không to ra nên chúng vận hành bình thường và có ích cho cơ thể.

        Phát hiện này thách thức quan niệm lâu nay, cho rằng số lượng tế bào mỡ trong trong cơ thể người trưởng thành là bất biến. Nó cũng chứng minh quan điểm cho rằng : Việc tăng khả năng tạo ra các tế bào mỡ ở phần dưới cơ thể sẽ hình thành một hàng rào bảo vệ cho phần trên  và có tiềm năng giúp ngừa bệnh tật.

         Điểm chính yếu mà các nhà nghiên cứu xác định là các bà có một thân hình quả lê với vòng số 3 và bắp đùi lớn, có khả năng sống lâu hơn. Ai bảo cặp mông của bà Michelle không có lợi!

         Một số cuộc nghiên cứu khác, cũng cho biết là một phụ nữ có hậu phương vững chắc và có cặp đùi bề thế, thay vì có bụng, sẽ giúp giảm được lượng cholesterol xấu và nâng cao mức cholesterol tốt, giúp cho các động mạch trong cơ thể không bị xơ cứng.

        Vậy thì mông to lo chi, bà Michelle mà đọc tới đây chắc cũng thở phào nhẹ nhõm, mất cái nọ thì lại được cái kia. Mặc cho ngài dân biểu Sensenbrenner xăm soi, bà cứ khỏe mạnh ....sống lâu là ngon rồi.



             Ngắm cặp mông của đệ nhất phu nhân Michelle Obama




                       Hãy ngắm cặp mông hết sẩy của Jennifer Lopez

                                          Website: www.songthao.com
 
Copyright © 2013 Đường đời muôn nẻo | Powered by Blogger